Sunday, December 4, 2011

RU MẠ NGÀN NĂM

http://nguyenviettoc.wordpress.com/2009/03/24/nh%e1%bb%9b-m%e1%ba%a1/

Ru Mạ Ngàn Năm

By nguyenviettoc

Ru Mạ Ngàn Năm
(Lời dẫn cho đĩa CD)


Mạ ơi, Mạ hãy an vui nơi miền cực lạc. Hương Linh Mạ hãy mĩm vười nghe cả nhà mình tâm sự, hát cho Mạ nghe, ngâm thơ cho Mạ nghe. Mạ biết không, tang lễ của Mạ thật ấm cúng. Con không thể nói là Bao nhiêu người đã đến viếng, đưa tiễn Mạ, đã nhớ, đã thương, đã tiếc Mạ. Chắc Mạ rất vui vì có Sư Cô Diệu Hoà, cháu Nguyễn Thị Thu Hiền yêu quý của Mạ đó, thành tâm kiên trì niệm Phật cho Mạ được vãng sanh, lại còn làm thơ tưởng niệm Mạ nữa
Tưởng Niệm Dì
Về thăm Đà Nẵng lần nì
Nghe dì bệnh nặng thương Dì xót xa
Thời gian thấm thoắt trôi qua
Tuổi già đã đến tử sanh gần kề
Sống còn nay rất nhiêu khê
Đôi điều tưởng tượng gớm ghê hải hùng
Trong lòng ray rứt vô cùng
Dì ơi! Chánh niệm mà dùng pháp tu
Lối về trước mắt thâm u
Bở vì nghiệp củ lu bu tháng ngày
Chất chồng từ bấy đến nay
Tới khi cận tử mới hay giật mình
Vì con, vì cháu, vì chồng
Dì hy sinh cả không mong riêng mình
Hôm nay con niệm câu kinh
Cầu cho Dì được thanh bình lành an
Chư Phật Bồ Tát hai hàng
Đưa Dì về chốn an nhàn vô sanh
Nam mô A Di Đà Phật
Nam mô A Di Đà Phật
Nam mô A Di Đà Phật
Nghe Mạ mất, Ba lật đật vào Đà Nẵng. Ba nói “răng không đợi thêm mươi, mười lăm ngày nữa để làm xong lăng đã” Rồi Ba nói “Hãy theo ánh sáng màu vàng mà đi” ‘ rồi Ba mặc áo tràng, lần chuổi hạt, niệm kinh cầu xin Đức Phật A Di Đà tiếp dẫn Mạ về nơi Tây Phương Cực Lạc.
Con lẩm nhẩm đọc kinh theo Ba. Tâm con thanh thản, thấy hồn Mạ thăng hoa. một mùi hương thơm, một làn khói mõng, đi theo ánh đạo vàng…
Mẹ nương theo ánh đạo vàng
Vào cõi Cực Lạc, an nhàn thanh cao
Mẹ cười chúm chím đẹp sao
Lung linh di ảnh như chào biệt ly
Mẹ ơi đừng luyến lưu gì
Hãy đi theo Đấng Từ Bi Di Đà
Lòng thương Đức Phật hải hà
Tiếp dẫn hồn mẹ để mà vãng sanh
Mạ hãy nghe “thơ tình” Ba viết cho Mạ nì. Ba đang cùng Chư Tôn Đức và quý đạo hữu làm lễ cầu siêu cho Mạ. Con đọc giùm Ba nghe.
Tưởng Niệm Hiền Thê
Em đến với anh một lòng trong trắng
Lúc em ra đi vẫn dạ trắng trong
Bốn gái sáu trai dòng lại nối dòng
Cháu chắc nội ngoại thời đều có đủ
Năm mươi lăm năm đầu ấp tay gối
Sống đời kham nhẫn phấn đấu nuôi con
Hiếu – nghĩa – ân – tình đôi bên trọn vẹn
Làm vợ – làm mẹ bổn phận vuông tròn
Em cũng hiểu đời là giả tạm
Có có không không vạn sự vô thường
Nên em đã sống một đời thanh bạch
Với chồng con – dòng tộc – xóm giềng
Giờ phút thiêng liêng ngày Một tháng Hai
Xã thân tứ đại nhẹ nhàng giải thoát
Hương hồn thanh thản trực vảng Tây Phương
Kẻ ở lại ngậm ngùi thương tiếc
Giờ đây:
Chồng con dâu rễ cháu chắc tĩnh lặng
Nhất tâm nguyện cầu Chư Phật mười phương
Tiếp dẫn hương linh NGÔ THỊ NINH
Pháp danh Trừng Khoan
Niên canh Mậu Dần
Vãng sanh Lạc Quốc
Nam Mô A Di Đà Phật ( 3)
Chừ thì Mạ đã trút bỏ gánh nặng cuộc đời rồi, nhưng hình ảnh chiếc đòn gánh tre trên đôi vai của mẹ vẫn kĩu kịt trong tâm hồn chúng con
Đòn Gánh Tre
( Thành đọc)
Ơi những chiếc đòn gánh tre
Trên đôi vai của mẹ
Đã nuôi con lớn trong đời
Mẹ gánh nặng
Cho con trẻ niềm vui
Con nhớ
Mẹ về
Sau ngày dài ở chợ
Đôi thúng tre đầy quà bánh
Đung đưa ở hai đầu đòn gánh
Trên vai mẹ thân yêu
Thuở ấy còn thơ
Mắt to hơn bụng
Con náo nức
Đón mẹ về
Có nụ cười son
Và quà bánh rất ngon
Con lớn lên
Con hiểu
Mẹ gánh nặng
Cho đời con nhẹ nhàng
Mẹ tháng ngày khó nhọc
Cho đời con thênh thang
Ôi tình yêu của mẹ
Bao la như biển trời
Ôi những chiếc đòn gánh tre
Trên đôi vai của mẹ
Đã nuôi con lớn nên người
Mạ biết không, khi đã lớn con vẫn có thói quen đợi Mạ về. Con nhớ có lần cuối tuần con ở Duy Xuyên về, trời đã tối, mưa lâm thâm, Mạ đi bán chưa về, con cùng các em đợi Mạ. Con viết bài thơ ‘Đợi mẹ về” trong một quyển sổ. Sau đó con cho Huệ quyển sổ đó làm lưu bút. Ngày tang lễ Mạ, Huệ đưa con xem lại quyển sổ đó. Đã hai mươi bảy năm rồi. Bài thơ xưa đã nhoè vì giấy cũ, vì nước mắt của con và của em thương Mạ tảo tần vất vả:
Đợi mẹ về
( Lân đọc)
Mẹ ơi!
Mưa suốt ri chắc thịt da mẹ chừ tê lạnh
Trời tối rồi mà mẹ vẫn chưa về
Bên ngọn đèn hắt hiu con ngồi đợi mãi
*
Con biết giờ này mẹ đang lầm lủi
Tính nhẩm xem lời lỗ thế nào
Trời mưa ri dám không bán dắt
Ôi, chắc mẹ không vui…
*
Mẹ ơi!
Con biết mẹ con đang lo lắng
Tính chuyện ngày mốt ngày mai..
*
Đời mẹ tảo tần chiếc cân, cái rỗ
Chắc mót từng đồng, cúp nũm nuôi con
Ngày lại ngày qua sức mẹ hao mòn
Vẫn âm thầm về khuya ,đi sớm
*
Mẹ ơi!
Con lớn lên bước vào nghề giáo
Đã làm gì giúp mẹ được đâu
Lắm khi con ngồi xa xót nghĩ
Tìm mãi chưa ra cách trả ơn sâu
*
Biết đến ngày mô con tròn ước nguyện
Đời giáo viên nghèo năm tháng có chờ đâu
Con có được cùng mẹ hoài ở mãi
*
Lòng mẹ thương con như nước xuôi dòng về chổ thấp
Con biết rồi mà lòng vẫn rưng rưng
Mẹ có chờ đâu công con đền trả
Tình mẹ Bao la như biển cả mênh mông
*
Mẹ ơi!
Con ngồi đợi mẹ cùng các em thơ
Các em hồn nhiên chờ nụ cười son và quà ngon của mẹ
Ngày xưa con cũng thế
Đợi mẹ về, náo nức yêu thương
Chừ thì chúng con không thể đợi Mạ về được nữa rồi. Mạ đã ra đi vĩnh viễn. Chúng con đã mất một người mạ, Ba đã mất một người vợ, cậu mất một người chị, O Chú mất một người chị, một người em dâu.
Mạ biết không,từ Mỹ về Việt Nam xa lắm, hơn nữa vòng trái đất. Rứa mà Chú Thím đã cố gắng sắp xếp được để chú kịp về dự tang lễ Mạ. Mạ hãy nghe tâm sự của Chú, Mạ nghe.
Cảm niệm về cuộc đời của Chị Ngô Thị Ninh
Nhân buổi tang lễ ở Ấp Tư, Xã Thuỷ Phương
Kính thưa các bậc trưởng thượng
Kính thưa bà con nội ngoại
Thưa hương linh Chị
Vào một chiều Đông vùng Hoa Thịnh Đốn, tiếng điện thoại reo đến lần thứ ba, tôi nhìn thấy số điện thoại tù xa gọi, hơi ngạc nhiên nhưng tôi vẫn cầm lên và nghe một tiếng nói bên kia đường dây.
Thưa chú, con là Nguyễn Viết Đạt, xin báo tin cho chú biết là mẹ con đã qua đời sáng nay lúc 1 giờ sáng ngày mông một Tháng Hai ở Đà Nẵng.
Tôi hỏi: Vậy Ba cháu hiện ở Đà Nẵng hay vẫn còn ở Huế?
Dạ thưa chú, Ba con đang từ Huế vào Đà Nẵng.
Tin Chị ra đi, em thật bàng hoàng
Đời như bột biển ba đào
Như mây theo gió ra vào có không
Hơi thở ra không trở lại là sắc tức thị không!
Lúc được tin Chị ra đi, thì vợ chồng chú Sơn cũng đang có mặt ở gia đình em. rồi tin buồn được chuyển đến chú Phong rồi chú Tràng, ai nấy đều ngậm ngùi thương tiếc Chị.
Đời người sống chết quá vô thường
Tin Chị ra đi vọng bốn phương
Khi chú thím Sơn về nhà, vợ chồng em quyết định hỏi vé máy bay xem thử còn chỗ không để em về dự tang lễ của Chị. Sáng hôm sau hãng du lịch trả lời còn chỗ cho ngày thứ Sáu. Vợ em vội vàng chuẩn bị hành lý cho em. Em mừng là có thể Việt Nam trước lễ di quan Chị hai ngày. Nếu như Chị ra đi vào dịp Tết thì em đành chịu vì rất khó kiếm vé máy bay.
Về tới Đà Nẵng em đã thấy các cháu trong tang phục tề tựu đông đủ, kể cả cháu Tân từ Canada đã có mặt, đang đi vòng quanh linh cữu của Chị đồng niệm Nam Mô A Di Đà Phật để cầu vãng sanh cho hương linh Chị. Lòng em cảm thấy bàng hoàng và xúc động và thương các cháu giờ đây không còn mẹ, còn anh mất đi một người bạn đời trong quãng đời còn lại.
Thưa hương linh Chị, cuộc đời của Chị thật là một tấm gương tốt cho con cháu noi theo. Nếu trong thơ ca, người đời ca tụng bà vợ của Tú Xương:
Quanh năm buôn bán ở ven sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quảng vắng
Eo sèo mặt nước lúc đò đông
Thì đối với cuộc đời của Chị, Chị đã nuôi đủ mười con. Chị luôn chịu đựng và kham nhẫn, qua một quãng đường đời đầy gian truân và nghiệt ngã vì hoàn cảnh đất nước chiến tranh kéo dài hai mươi năm trời, tiếp theo là giai đoạn đổi đời vô cùng khó khăn, tương lai khó biết khi đàn con chưa đến tuổi trưởng thành.
Gia đình Chị cũng thăng trầm theo vận nước. Khi ở Dạ Lê, khi ở An Lăng, khi Ban Mê Thuột, khi một cảnh hai quê Huế- Đà Nẵng rồi cuối cùng về Đà Nẵng. Trong quãng đường đời mà Chị đã đi qua, Chị đã trãi rộng tình người, ở đâu cũng được nhiều nguời quý mến. Giữa chợ đời Chị tu chữ “ nhẫn”, nhất tự thiên kim, luôn luôn hoà nhã với mọi người, trước nghịch duyên hay thuận duyên.
Nhìn số lượng bà con thân hữu ở Đà Nẵng cũng như ở Huế đến viếng thăm và tiển đưa linh cữu Chị đến nơi an nghĩ, đủ nói lên tình thương và quý mến của nhiều người đối với Chị.
Thưa hương linh Chị,
Trước khi Chị về làm dâu, mãnh vườn này là nơi canh tác của Cậu Mạ và các anh Chị, giờ đây một phần đất làm nơi an nghĩ của thế hệ đã nằm xuống bên nhau, Chị cũng về đây cùng ông bà và quyến thuộc, gánh nặng của đời Chị đã buông xuống.
Thân tứ đại vùi xuống Ba tấc đất
Chẵng màng chi nữa được mất thế gian
Kiếp nhân sinh vô thường như mộng huyễn
Ly huyễn rồi Chị nhẹ bước thênh thang
Con cháu giờ đây tiễn biệt Chị . Nguyện cầu Phật tổ vãng Tây Phương
Nấm mồ nơi đây chỉ là một dấu ấn trên trần gian, một kỹ niệm cho con cháu, một ga cuối cùng trước khi về cõi Phật để rồi khi duyên lành đến thì:
Hoa khai kiến Phật ngã vô sanh
Em cầu nguyện mười phương Chư Phật, Phật A Di Đà tiếp dẫn Chị vãng sanh về Tây phương Cực Lạc
Thương tiếc tiển Chị
Nguyễn Viết Danh
Mẹ và chú
( Thành đọc)
Nghe tin mẹ mất, bàng hoàng
Thương chị dâu, chú vội vàng về quê
Nhìn di ảnh mẹ, tái tê
Bao nhiêu kỹ niệm lại về trong tâm
Chị Dâu kham nhẫn vô cùng
Tảo tần, vất vả âm thầm hi sinh
Với gia nương, chị hết mình
Sẻ chia, gánh vác trọn tình làm dâu
Với chồng ý hợp tâm đầu
Hiếu, trung, nhân, nghĩa, cùng nhau vẹn toàn
Nuôi dạy mười đứa con ngoan
Rễ, dâu, con cháu một đàn đông vui
Thương chị dâu, chú ngậm ngùi
Trên đầu tang trắng, bồi hồi tiếc thương…
Con hiểu vì răng mà chú thương Mạ rứa. Không chỉ chăm lo cho gia đình mình, Mạ còn chu toàn bổn phận làm dâu, thành tâm hương khói cho Tiên tổ, trãi lòng san sẻ với bà con gia tộc lúc khó khăn. Hôm Mười Sáu Tháng Hai về Nhà thờ Họ Kỵ Tổ, chúng con tự hào sung sướng nghe bà con tán dương công đức “Hai nàng dâu ngoan” của ông bà nội là Thím và Mạ. Con xin cảm tác bài thơ “ Nàng dâu ngoan” để tặng Mạ, Thím và những tất cả các nàng dâu hiền thục đảm đang của Họ Nguyễn Viết.
Nàng dâu ngoan
(Lân đọc)
Nàng dâu hiền thục đảm đang
Chung vai gánh vác giang san nhà chồng
Kính trên nhường dưới một lòng
Việc lớn việc nhỏ đều không nề hà
Dâu hiền là phước đức nhà
Vượng phu, ích tử thật là quý trân
Phật trời chứng giám lòng nhân
Ban cho sức khoẻ tinh thần thảnh thơi
Lại thêm phúc lộc trong đời
Gia đình hạnh phúc, người người mến thương
Mạ ơi! Bao nhiêu kỹ niệm dạt dào, trời mưa hay nắng vẫn ngọt ngào yêu thương!
Nhà mình sống ở xóm ni từ 1970, gần bốn mươi năm rồi. Bao nhiêu là kỹ niệm!
Khi trước xóm mình nghèo, nhà mình nghèo lắm. Nhà dột cột xiêu mà ấm áp tình thương!
Kỹ niệm
( Lân đọc)
Nhà mình nghèo, ông Dột hay tới thăm
Trời mưa to, nhà thành dòng sông
Có được nhà trên là đảo nhỏ
Chung quanh là biển nước mênh mông
*
Lên nhà trên cả nào, đây là hòn đảo nhỏ
Lo học hành đi, kẽo lại thua người
Học xong rồi, ngồi quanh đây chị kể
Chuyện ngày xưa, ngày xửa, ngày xưa…
*
Mưa, mưa hoài, trời chừ đã tối
Ba mẹ vẫn chưa về
Giữa chợ đời lo toan bận rộn
Sao mà thương ghê
*
Ba mẹ về!
Bữa cơm tối đơn sơ nhưng sao mà vui vẻ
Rộn rả tiếng cười trẻ thơ
Mặc kệ nước, mặc kệ trời mưa
Cả nhà quay quân trên đảo nhỏ
Ấm áp tình gia đình

Con lại nhớ Mạ hay nhắc con phải học hành chăm chỉ, làm việc siêng năng, biết tiết kiệm, không được tiêu xài phung phí, mà cũng đừng hà tiện keo kiết, biết chia sẻ cùngngười thân, kẻ khó.
Lời mẹ dạy
Con ơi, chớ có tào lao
Sắm mua tầm bậy, lâm vào thói hư
Thực hành tiết kiệm mới dư
Làm ăn chăm chỉ từ từ giàu to
Đức tài phải nhớ chăm lo
Bí bầu quấn quýt chớ bo bo riêng mình
Sống sao cho trọn nghĩa tình
Gia đình êm ấm, yên bình mới vui
Bao nhiêu là kỹ niệm làm răng kể hết? llàm răng nói hết lòng Mạ thương con, lòng con thương Mạ. Mạ đã đi xa nhưng vẫn rất gần, mà vẫn ở đây trong trái tim con, trong bàn tay con, trong ánh mắt nụ cười của anh, của em, của cháu. Xưa Mạ hát ru chúng con ngũ. Chừ chúng con xin ru Mạ ngàn năm.
Ru Mẹ Ngàn Năm
( Thành ngâm)
Mẹ ơi con ngữa bàn tay
Vẫn còn thấy mẹ tháng ngày thương con
Bao nhiêu kỹ niệm vẫn còn
Nhìn em, thấy mẹ, đất tròn vẫn quay
Mẹ ơi công đức cao dày
Bao nhiêu thế hệ mẹ thầy không phai
Trên đời một mẹ không hai
Me luôn sống, dẫu hình hài mất đi
Vẵng nghe tiếng mẹ thầm thì
Con ơi đùng khóc mẹ đi không đành
Cháu con nhớ ráng học hành
Đức tài rèn luyện nên danh con người
Nhìn di ảnh mẹ mĩm cười
Lời không nói hết thương người xiết Bao
Tang Lễ Mạ, chúng con quây quần bên bàn thờ Mạ, đồng niệm Nam Mô A Di Đà Phật để xin Ngài tiếp dẫn cho Mạ. Chúng con thắp hương cho Mạ. Hương tàn dần, không rụng xuống mà tạo thành vòng tròn thật đẹp. Sư cô diệu Hoà nói đó là do Mạ chứng minh cho lòng thành của chúng con.
Tiển Mẹ
Đẹp chưa tề, đẹp chưa tề
Mẹ cười chúm chím, hồn về Tây Phương
Hương trầm thơm ngát tình thương
Cả nhà đoàn tụ tiển đường mẹ đi
Vẵng nghe tiếng mẹ thầm thì
Con ơi, đừng khóc mẹ đi không đành
Tiếng ca vang tự lòng thành
Hát lên tiển mẹ du hành Cõi Xa
Cầu xin Đức Phật Di Đà
Tiếp dẫn hồn mẹ để mà Vãng Sanh…
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Đêm cuối cùng cùng Mạ răng mà qua nhanh! Con cháu ngồi quanh linh cữu Mạ, các cháu đòi con kể chuyện về bà. Chuyện về Bà thì dài lắm. kể từ từ thôi, tập trung đồng nguyện A Di Đà đã, đẻ Mạ để bà được vãng sanh nơi Cực Lạc.
Đêm Cuối Cùng Mẹ
Đêm nay đêm cuối cùng nhau
Quấn quýt bên mẹ đôi câu chuyện trò
Mẹ ơi yên nghỉ đừng lo
Mẹ đi cho kịp con đò vãng sanh
Cầu xin đức Phật lòng lành
Tiếp dẫn hồn mẹ du hành Tây Phương
Mẹ là biển cả tình thương
Là cây đuốc sáng soi đường cho con
Trăm năm tình mẹ vẫn còn
Trong tim con cháu, sắt son một lòng
Mạ ơi, lòng Mạ Bao la như biển thái bình, tình mẹ thắm thiết đi cùng theo năm tháng. Thành ơi, em hãy hát đi bài ca bất tử!
Lòng Mẹ Bao la như biển Thái Bình…
Không có gì đẹp bằng
Trái tim yêu của mẹ
Tình thương mẹ vô cùng
Như đại dương Bao la
Chúng con – đàn cá nhỏ
Trong biển mẹ chan hoà
Mạ ơi, chừ đến ngày Mông Tám Tháng Ba, con buồn ngơ ngẫn đi ra đi vào. Bao nhiêu kỹ niệm ngọt ngào, Bao nhiêu thương nhớ dâng trào lòng con! Nhưng con không khóc đâu. Trước bàn thờ Mạ, vẫn có lẵng hoa tươi và trong tim chúng con vẫn những lời chúc mừng hạnh phúc!
Chúc Mẹ Ngày Phụ Nữ Hạnh Phúc
Người phụ nữ đẹp nhất
Đã qua đời
Để lại sau lưng
Tất cả yêu thương
Bao nhiêu kỹ niệm
Kể từ khi con biết gọi “mẹ ơi!”
Con cố ngăn nước mắt
Nhìn mẹ mĩm cười
Trên bàn thờ mới lập
Con ngữa bàn tay
Vẫn nhìn thấy mẹ
Chạm trái tim mình
Cảm nhận mẹ đâu đây
Mẹ hiện diện khắp nơi
Trong mỗi đoá hoa tươi
Trong từng làn gió mát
Trong quá khứ
Trong hiện tại
Trong tương lai
Mẹ không Bao giờ mất
Mà sống mãi trong đời
Ngày Phụ Nữ Hạnh Phúc
Mẹ yêu của con ơi
Tháng Bảy lai tới, Vu Lan lại về. Từ nay trở đi, trên ngực áo chúng con đâu rồi bông hoa hồng rực rỡ? Ai còn mẹ hãy cố giữ bông hồng hạnh phúc. Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc, đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không? Ai mất mẹ hãy thành tâm sám hối, Bao nhiêu lần dại dột khiến Mạ buồn. Từ đây, chúng con chạnh lòng xót xa khi nghe bài Mừng Tuổi Mẹ. Nhưng Diệu Hoà ơi, Sư Cô hãy mừng tuổi mẹ mình đi, hãy mừng tuổi Dì của chúng con đi.. Chúng con mong Dì sống lâu trăm tuổi để Sư Cô rạng ngời hạnh phúc với bông hồng trên ngực áo ngày Vu Lan.
Cô Diệu Hoà hát Mừng tuổi Mẹ và bài Bông Hồng Cài Áo
Thương mẹ, con làm thơ. Thương mẹ, con trở thành trẻ nhỏ. Con xin hát ngàn bài không tên tặng Mạ.
Bài Không Tên Số Một Cho Mẹ
Mẹ chừ giả biệt dương trần
Vãng sanh Cực Lạc, tâm thần thảnh thơi
Cầu mong mẹ đến Cõi Trời
Không còn gánh nặng cuộc đời trên vai
Tình thương biển rộng sông dài
Mẹ nuôi con lớn, ơn Người mênh mông
Thân cò lặn lộ bờ sông
Một đời vất vả, gánh gồng nuôi con
Tuổi già sức mẹ hao mòn
Vẫn thương con trẻ đang còn xuân xanh
Lộc trời mẹ vẫn để dành
Chia cho con cháu, dâu lành rễ ngoan…
Bài Không Tên Số Hai Cho Mẹ
Mẹ chừ nằm dưới đất
Bầu trời cao vẫn xanh
Như lòng mẹ hy vọng
Cuộc sống mãi thanh bình
Tình thương ấm gia đình
Dòng sông kia vẫn chảy
Sóng biển vẫn vỗ bờ
Tình yêu mẹ tràn ngập
Cho đời con ý thơ
***
Mẹ chừ nằm dưới đất
Nhưng hồn thiêng về trời
An vui nơi cõi Phật
Dõi nhìn con trong đời
Bao điều hay lẽ phải
Trong mắt mẹ rạng ngời
Làm theo lời mẹ dạy
Cho đời bớt chơi vơi
Tâm – Hiếu – Nhân – Nghĩa – Đạo
Tu dưỡng mới nên người
Bài Không Tên Số Ba Cho Mẹ
Thân mẹ về với đất
Mà hồn thiêng lên trời
Mẹ thong dong cưỡi hạt
Chốn tiên bồng thảnh thơi
Mỗi khi con buồn khổ
Kêu hai tiếng “ Mẹ ơi!”
Dõi theo nhìn con cháu
Đôi mắt mẹ sáng ngời
Nguyện trau dồi tài đức
Cho hồn mẹ được vui.
Bài Không Tên Số Bốn Cho Mẹ
Nhìn bông hoa nỡ rộ
Con không khỏi ngậm ngùi
Quanh con đều có mẹ
Từ làn gió biển khơi
Mẹ là trời là đất
Là vũ trụ đó thôi
Mẹ con đâu có mất
Mà hoá thân sáng ngời
Nên sao thêm lấp lánh
Cây lá càng xanh tươi
Giữ cho tâm trong sáng
Để thấy mẹ mĩm cười
Bài Không Tên Tiếp theo
Cứ mỗi lần nhớ mẹ
Lại hát bài không tên
Như ngày xưa mẹ hát
Ầu ơ, ví dầu
Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẽo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học mẹ đi trường đời
Trường đời vất vả ngược xuôi
Mẹ con tần tảo nuôi mười đứa con
Con lớn khôn mà sức mẹ hao mòn
Trăm năm mất mẹ con còn tiếc thương
Đâu phải chỉ có mình nhà mình thương Mạ , nhớ Mạ, mà bà con nội ngoại, thân hữu, láng giềng thôn xóm đều thươmg Mạ, tiếc Mạ. Tang lễ Mạ ấm cúng lắm. Không chỉ có hương hoa, câu đối mà còn cả vần thơ thương nhớ
Vần Thơ Thương Nhớ
( Cô Diệu Hoà đọc )
Mẹ ơi, mẹ đã mất rồi
Từ nay con phải mồ côi mẹ hiền
Ân sâu nghĩa năng vô biên
Con chưa báo đáp mẹ liền ra đi
Thuở còn thơ dại biết chi
Lớn khôn mới biết mẹ thì dày công
Sớm hôm mưa nắng gánh gồng
Chạy tiền, chạy gạo nuôi chồng, nuôi con
Mặc cho thân xác hao mòn
Miễn con áo ấm cơm ngon mẹ mừng
Con vui lòng mẹ mới ưng
Con buồn mắt mẹ rưng rưng giọt sầu
Những khi con mẹ ốm đau
Mẹ cầu Trời Phật cho mau an lành
Khi con khôn lớn trưởng thành
Gả chồng, dựng vợ mẹ dành kim ngân
Gái trai chi cũng có phần
Khó nhiều, có ít mẹ phân cho đều
Không vì căn bệnh ngặt nghèo
Con đâu mẹ đó mẹ theo cho cùng
Mẹ mong khi mẹ lâm chung
Trút hơi thở nhẹ cuối cùng ra đi
Mẹ mong giây phút biệt ly
Nhớ đừng than khóc mẹ đi không đành
Cháu con cố gắng học hành
Gia đình hạnh phúc công danh vuông tròn
Mẹ mong khi mẹ không còn
Anh em đùm bọc cháu con một nhà
Bây chừ mẹ đã đi xa
Cha còn ở lại gắng mà trông nom
Thay nhau chăm sóc sớm hôm
Chén cơm ly nước Bao gồm việc chung
Giữ tròn hai chữ hiếu trung
Việc lớn, việc nhỏ nhớ cùng nhau lo
Mấy lời mẹ đã dặn dò
Các con cố gắng chăm lo chu toàn
Cùng nhau nâng đở bảo Ban
Công thành danh toại vinh quang với đời
Công Tuấn
Uống nước nhớ nguồn, chúng con không Bao giờ quên công đức cao dày của Mạ của Ba. Mạ ơi, xin nghe Em Thành hát. Cả nhà mình hãy cùng hát cho Mạ, cho Ba nghe, cùng hát, cùng ngẫm nghĩ, để học, để làm để thực hành đạo hiếu cho đúng nghĩa con ngườ, cho hương linh Mạ được vui
Uống nước nhớ nguồn …





Xin chào con cháu gần xa
Bà con nội ngoại, thông gia thân tình
Vào thăm trang web gia đình
Trông thêm cây trái thơm xinh bốn mùa



Muốn cho cơ nghiệp vững vàng
Cháu con cần phải siêng năng học hành
Trường đời nỗ lực đua tranh
Biết bao kinh nghiệm tốt lành truyền trao
Dù cho ăn cháo ăn rau
Vẫn cho con học để sau giúp đời
Vun trồng cội đức xanh tươi
Rạng danh vọng tôc sáng ngời thế gia
Sống cho đúng nét son nhà
Gia phong nề nếp tinh hoa giữ gìn
Phụng thờ Tam Bảo Tổ Tiên
Chí tâm thành ý trọn niềm hiếu trung
Những người độ lượng khoan dung
Ôn lương hiền thục hãy cùng quý trân
Bà con thân hữu xa gần
Thương yêu đoàn kết đỡ đần giúp nhau
Tâm không phân biệt nghèo giàu
Luôn luôn niềm nỡ trước sau đậm đà
Những điều xấu ác lánh xa
Những điều tốt đẹp thiết tha chăm làm
Kiên nhẫn vốn quý hơn vàng
Gian nan khổ nhục muôn ngàn cũng qua
Anh em con cháu thuận hoà
Kính trên nhường dưới nhà nhà yên vui
Noi gương Tiên Tổ bao đời
Tu nhân tích đức rạng ngời gia phong
Cội nguồn đất sạch nước trong
Gắng công gìn giữ mới mong báo đền
Con người chí hiếu thì nên
Quyết tâm cầu tiến thánh hiền giúp cho
Mấy điều tâm huyết dặn dò
Con dâu rễ cháu chăm lo phụng hành
Phước Hải Ô MAI LUÂN
Advertisement

Từ đường Nguyễn Viết

By nguyenviettoc
Từ đường Nguyễn Viết thật uy linh
Rồng vươn, phượng múa giữa trời xanh
Nền cao, cấp rộng lân quy phục
Phước địa trang nghiêm quả tựu thành
Lại thêm tiền thuỷ hương mùa lúa
Hậu sơn san sát luỹ tre xanh
Tả hữu Linh [1] – Châu [2] hai đồi núi
Phối hợp cùng nhau khá hữu tình
Một vị khách vãng lai đề tặng
*
* *
Thơ hoạ
Từ đường Nguyễn Viết quả uy linh
Trầm hương lan toả giữa trời xanh
Đền đáp Tiền Nhơn khai sáng nghiệp
Hậu thế hôm nay dạ chí thành
Uống nước giữ nguồn thơm sạch mãi
Vun trồng cội đức vững thêm xanh
Cháu con đời đời xin tạc dạ
Hiếu thuận trung kiên đậm nghĩa tình
Phước Hải Ô MAI LUÂN


[1] Núi Linh Sơn ở phía Tây
[2] Núi Châu Sơn ở phía Đông


Nhớ Mạ

By nguyenviettoc
NHỚ MẠ
- Chừ mình tới thắp hương cho Bà Ngoại con hi? - Dạ - Hôm nay con đuợc mấy điểm mười? Dạ ba. Con nhớ báo cáo Bà Ngoại nghe. Dạ.
Nhưng nhà Mạ đóng cửa. Đức đang chạy taxi. Thành đang ở công ty, Thanh có lẽ đi đón mấy đứa nhỏ. Ba thì đã đi Huế từ hôm qua. Ba muốn nằm bên mộ Mạ, làm thơ tình tặng Mạ. Ba trầm lặng, ít nói, rứa mà bữa ni ba hay nhắc đến Mạ lắm. Nhìn chi cũng nhớ Mạ. “Tội nghiệp, Mạ con thích cây lược vàng lắm, ngày mô cũng ăn vài lá chữa bệnh, lại hay hái cho hàng xóm. Bữa ni đám lược vàng xanh um không ai hái! ”.
Mình thích làm vườn. Nhìn hoa cỏ, trầu cau quấn quít lại nhớ mạ.
Nhìn bông hoa nỡ rộ
Con không khỏi ngậm ngùi
Quanh con đều có mẹ
Từ làn gió biển khơi
Mẹ là trời là đất
Là vũ trụ đó thôi
Mẹ con đâu có mất
Mà hoá thân sáng ngời
Nên sao thêm lấp lánh
Cây lá càng xanh tươi
Giữ cho tâm trong sáng
Để thấy mẹ mĩm cười
Mạ lam lủ khi gánh cháo lòng, khi rỗ thịt đi bán. Sáng tới lò mỗ gần nhà, lấy lòng, lấy thịt heo, bán cả ngày, trả lại vốn cho chủ lò, kiếm chút lời. Mạ có trí nhớ rất tốt, nhiều người không có tiền Mạ cho mua chịu, thấy lâu mới lựa lời nhắc khéo, ai cũng vui vẻ trả nợ, không mất bao giờ. Mười Bốn, Rằm, Ba Mười, Mồng Một Mạ lại bán đồ chay. Tương chao Mạ làm, không đâu bằng được.
Mạ kham nhẫn nuôi con, khuyến khích chồng đi chùa, làm việc thiện. Nhà mình không dùng từ “Đi chợ”, mà là “ Đi lấy đồ ăn” vì Mạ đã mua sẵn đồ ăn, sơ chế ở chợ, bỏ vào giỏ, con cái chỉ ra lấy đem về nấu, không phải bận tâm chuyện tiền nong, mua bán để tập trung vào chuyện học.
Một hôm, Mạ đang ngồi bán thịt heo ở chợ Tam Giác, có một ni cô đi qua, nhìn Mạ chăm chú, rồi nói: Răng mặt mày phúc hậu ri mà lâm vào nghiệp bán thịt giữa chợ tội quá!
Khi các con đã lớn, đi làm, có gia đình riêng, Mạ dứt nghiệp bán thịt heo theo ước nguyện từ lâu, sắm ít hàng hoá lặt vặt để vừa trông nhà, vừa bán hàng, con cái khuyên Mạ không nghe, nói để có việc làm cho vui. Con cái đành nghe Mạ, phụ giúp mọi việc, còn Mạ thì coi hàng, đi vô đi ra cho hoạt bát.
Nhưng cuối cùng thì Mạ lại tự quyết định dẹp quán: Đức đã có việc làm. Ngọc chuẩn bị ra ở riêng. Vợ chồng Thành về đây nhưng tụi hắn có công ty riêng, lại bận bịu con nhỏ, không thể phụ Mạ được. Cái tủ ni Mạ cho con bé bán bánh chuối chiên trước nhà. Tội nghiệp, hắn chịu khó lắm.
Nghe Mạ quyết định dẹp quán, ai cũng mừng. Con cái hết đứa ni đến đứa khác tới chơi, chuyện trò với Mạ. Chiều đó mình đã hẹn với các bạn đi ăn tối, nhưng lại thích ngồi chơi lâu với Mạ, nghe Mạ kể chuyện, lần lữa nên trể giờ và quyết định không đi nữa.
Ngờ đâu, đó là lần gặp Mạ sau cùng. Một giờ sáng nghe điện thoại, mình hớt hải chạy lên, gặp xe cứu thương từ phía nhà Mạ chạy về, nhìn vô không thấy Mạ, cảm thấy chuyện không lành. Bước vô nhà thấy Mạ nằm yên như ngũ say, các em đều đã đến đông đủ. Út Ngọc là người có duyên được nâng đở Mạ lần sau cuối. Khuya Mạ dậy đi vệ sinh xong thấy mệt, dựa vào ngực Út Ngọc, còn Đức thì gọi 115. Xe cấp cứu đến ngay, bác sĩ nghe tim và bảo Mạ đã ra đi.
Ba từ Huế lật đật về. Ba nói “ Răng em không chờ mươi mười lăm ngày cho xong lăng đã! Thôi em hãy đi theo ánh sáng màu vàng ” rồi mặc áo tràng, lần chuổi hạt, tụng kinh cầu xin Đức Phật A Di Đà tiếp dẫn hương linh mạ về nơi Tây Phương Cực Lạc.
Từ lâu Ba Mạ đã sẵn sàng việc hậu sự theo phong cách Huế xưa. Ba tìm đất xây lăng, dành sẵn chổ lỡ chộn rộn di dời sẽ đưa cả di hài Ôn Mệ về đoàn tụ cùng Ba Mạ. Cả hai chụp ảnh thật tình. Mạ mặc áo dài nhung thật đẹp, cười thật duyên. Cũng nhờ nụ cười chúm chím duyên dáng ấy mà con cháu bớt thấy cô quạnh, thấy Mạ như vẫn còn đâu đây, ánh mắt dõi theo đầy trìu mến.
Đà Nẵng đang rộn ràng lễ hội. Anh Quang goi điện về nói chở Bé Nu đi chơi kẻo tội! Đi mẹ, đi chơi đi mẹ! Bé Nu nũng nịu. Mình chở Bé Nu đi trên đường phố mà nước mắt cứ chảy dài. Đà Nẵng đẹp rực rỡ với hai bờ Sông Hàn, với những chiếc cầu thi nhau khoe sắc về đêm.
“ Phải chi Bà Ngoại sống thêm một tháng để xem pháo hoa mẹ hỉ!”
Mẹ khóc à?
Rứa mẹ không thấy Bà Ngoại cũng đang ở quanh đây sao?
… Mẹ thấy chứ!
Rứa răng mẹ khóc? Đi tiếp đi mẹ. Mẹ thấy đường phố đẹp không, rứa mà mấy ngày ni mẹ không đi chơi uổng quá!
Người người dồn ra phía Cầu Thuận Phước. Cầu đẹp quá mẹ hỉ. Mẹ chở con đi qua cái cầu mới ni đi. Nhưng chỉ đi một đoạn, vì cầu vẫn chưa thông. Cầu Thuận Phước lấp lánh, rực rờ như một dãi ngân hà. Uớc chi Mạ có thể chứng kiến Lễ Khánh Thành Cầu Thuận Phước, và qua Đảo Tiên Sa ngắm cảnh!
Bé Nu ngũ sớm, nhưng mình không ngũ được. Đêm trắng. Lại nhớ mạ giữa trường đời lặn lội vất vả vì con.
Ơi những chiếc đòn gánh tre
Trên đôi vai của mẹ
Đã nuôi con lớn trong đời
Mẹ gánh nặng
Cho con trẻ niềm vui
Con nhớ
Mẹ về
Sau ngày dài ở chợ
Đôi thúng tre đầy quà bánh
Đung đưa ở hai đầu đòn gánh
Trên vai mẹ thân yêu
Thuở ấy còn thơ
Mắt to hơn bụng
Con náo nức
Đón mẹ về
Có nụ cười son
Và quà bánh rất ngon
Con lớn lên
Con hiểu
Mẹ gánh nặng
Cho đời con nhẹ nhàng
Mẹ tháng ngày khó nhọc
Cho đời con thênh thang
Ôi tình yêu của mẹ
Bao la như biển trời
Ôi những chiếc đòn gánh tre
Trên đôi vai của mẹ
Đã nuôi con lớn nên người
Chừ thì Mạ đã quẳng gánh cuộc đời, thong dong cởi hạt cõi trời Tây Phương, cho con bao nỗi nhớ thương, bao nhiêu kỹ niệm con đường mẹ đi.
* ___ *

No comments:

Post a Comment